yếu mềm trong hắn trỗi dậy, run rẩy và gục ngã trước cái nhìn ngơ ngác của em. Đêm đó, hắn ngủ rất say trong vòng tay mềm của em, ấp áp và lạ lùng. Để rồi cứ thế, hai năm đã qua đi, mỗi lần hắn buồn, cô đơn là em có mặt, em đến bằng linh cảm của em, không cần gọi, không cần nói. Hai năm rồi, hình như em không mong chờ hắn nói một lời yêu và hình như em không cần đến thứ tình yêu đã qua nhiều hao mòn của hắn.
Nhiều lần em bảo: “Anh hãy cứ đến với em khi anh cần, rồi anh cũng có thể đi. Em chẳng giữ anh ở lại khi anh không muốn.” Em nói thế, nhưng nhiều đêm rồi em vẫn ngồi trong xe lang thang cùng hắn khắp mọi nẻo đường. Những khi ấy em im lặng, đôi môi chúm chím khẽ mím lại với nhau. Thường khi bắt gặp ánh mắt long lanh của em đang nhìn mình, hắn vòng tay ôm lấy em, hôn em mê mải. Chưa bao giờ em phản kháng một đòi hỏi nào của hắn, nhưng cũng chưa bao giờ hắn muốn đi quá giới hạn với em. Em cho hắn niềm say mê, phấn khích rồi đến e dè và thậm chí sợ sệt. “Em không muốn là người đàn bà khuất lấp nỗi cô đơn của ai đó. Em đang đi tìm một người đàn ông yêu em thật sự. Anh ấy đang ở đâu đó, rồi anh ấy sẽ xuất hiện ngay thôi.” Sau mỗi đêm bên nhau, em lại biến mất đi đâu đó vài ngày, dửng dưng và lạnh lùng như chưa từng quen biết, chưa từng có những phút giây yêu thương với Hắn. Và Hắn, mặc dù đã chấp nhận thói quen ấy như một phần tính cách tự nhiên của con người em, khoảng thời gian em tỏ ra xa lạ luôn khiến hắn hụt hẫng, chơ vơ. Nỗi nhớ đôi lúc cũng có thể biến hắn thành một kẻ khùng.
Như chiều nay, khi hắn quyết định bỏ công việc và những vui thú riêng tư để đến đây ngồi một mình, thực tâm hắn mong đợi vô cùng rằng em sẽ xuất hiện. Hắn muốn nắm bàn tay nhỏ bé của em, muốn hôn lên bờ môi, mí mắt em và thì thầm với em những điều mà nói ra hắn có thể mất em vĩnh viễn. Cuộc đời hắn quá nhiều vết tích, trái tim hắn không đủ yêu thương và ngọt ngào như em hằng mong. Và bờ vai hắn, dù luôn sẵn sàng dang rộng để che chở và bao bọc, thì vẫn không đủ lớn để khiến em hạnh phúc. Hắn cố gắng giữ em ở lại bên mình, duy trì mối quan hệ vô danh với em như là hi vọng níu kéo một phút bình yên ấm áp trong không gian vốn đặc quánh, lạnh lẽo của mình.
- Anh à! Có khi em lấy chồng.
Bây giờ thì em đang ngồi trước mặt hắn. Em nói mà không biểu lộ một