“Nói! Đứa nào lợi dụng bóng tối để ôm tao?” Tụi bạn mắt chữ O, miệng chữ A nhìn tôi, bất giác đứa nào cũng tủm tỉm cười, rồi hình như không ngăn được nữa, chúng nó cười phá lên, cả đám bạn Sài Gòn cũng thế. “Trời ơi, công lao tao giữ gìn mười mấy năm trời” - tiếng kêu cất lên thảm thiết cũng không ngăn nổi những tràng cười “man rợ” của tụi bạn. Trong suốt chuyến đi chơi ấy, trong khi tôi đau đầu với bài toán đi tìm “hung thủ” thì chúng nó, bọn con gái “trời gầm” ấy thỉnh thoảng lại nhìn tôi tủm tỉm cười theo cái kiểu lạy ông tui ở bụi này. Có vài đứa còn nháy mắt, như kiểu “tớ là thủ phạm đấy ấy ạ”. Trời ơi, lũ dã man, thế này thì sống làm sao được.
Nhưng cũng phải thú thực, từ sau vụ suối Tiên, có một thứ gì đó rất mới mà tôi vừa phát hiện ra. Chăm dò xét chúng nó, tôi phát hiện tụi bạn có những đặc điểm rất đáng yêu (mà nhiều lúc tôi cho là vừa kiêu vừa điêu không thể tả). Nem Tai có kiểu mút tay đầy mơ màng. Oliver già đời như một bà cụ, nhưng nhìu lúc cực trẻ con. Những người bạn Sài Gòn cũng thế. Nguyệt lắm điều một cách có “cá tính”, Diệu thì không lúc nào ngừng hoạt động. Phương nữ tính, và có kiểu quát… đáng yêu không thể tả. Không chỉ là khám phá một miền đất, tôi nhận ra rằng khám phá con người nơi đây còn thú vị hơn rất nhiều.
Ngày chia tay ở sân bay, nước mắt cũng có nhưng không nhiều. Tất cả dành sức để tranh thủ nói với nhau những điều cần nói. Phương tặng tôi một chiếc khăn và một gói quà bọc kín với chỉ một lời nhắn “Nhớ vào miền Nam nữa nhé!” ừ dĩ nhiên, cái vẻ mặt hí hửng của tôi làm cô bạn… không nhịn nổi cười vì “sao ngố thế!”
Ngồi trên máy bay, tôi tranh thủ check lại mấy túi quà cáp, và không nén được tò mò mở ngay món quà cô bạn vừa tặng ra xem. Một mảnh giấy nhắn gấp tư rơi ra, chỉ kèm theo một câu bâng quơ: “ấy hơi gầy đấy nhé, nhớ ăn nhìu nhìu và tập thể thao đều đặn.” Tai tôi ù đi, chẳng phải vì máy bay đang lên cao, còn mặt thì... theo mô tả của mấy đứa bạn cùng đoàn là đỏ hơn gấc chín. Mơ hồ, tôi đã biết thủ phạm đáng yêu ấy là ai… Nhìn xuống sân bay, cô bạn chỉ còn là chấm nhỏ. Và thành phố về đêm, lung linh như một tấm thảm ngọc đủ màu.
***
Về đến Hà Nội, con bé Gà lại lặp lại câu hỏi: “Con gái Sài Gòn có nguy hiểm không?” Tôi cười xoà