Bài viết: Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng
luôn nằm mơ thấy ông, nhưng tôi không kể về những giấc mơ đó, tôi giữ riêng ông trong tôi, và tôi không thể yêu ai, tôi không đẩy ông ra khỏi trái tim tôi được. Hình ảnh ông hằn sâu, sống trong tôi...
30.4.2005 - Thành phố Hồ Chí Minh.
30 năm thành phố tôi cùng cả nước kỷ niệm ngày giải phóng thống nhất Tổ quốc. Ông lại được mời làm vị khách danh dự của thành phố. Vẫn đẹp ngời ngời trong mắt tôi trên lễ đài. Vẫn làm tim tôi hồi hộp nôn nao xao động. Và khi tác nghiệp y hệt 10 năm trước, tôi vẫn lúng túng bối rối trước ông... dù tôi đã thật sự trưởng thành là người lớn không phải cô bé ngày trước. Khi những cuộc diễu hành biểu dương lực lượng và lễ kỷ niệm kết thúc, tôi gặp ông, giữa chúng tôi hình như có thật nhiều điều muốn nói, ánh mắt nhìn nhau nói lên tất cả, vì chúng tôi thật hiểu nhau, dù không gần nhau.
Đêm thành phố đầy sao, gió lồng lộng từ mé sông Sài Gòn thổi vào, tôi và ông ngồi ở sân thượng toà nhà cao nhất thành phố ngắm Sài Gòn lung linh trong muôn vạn ánh đèn màu. Rất gần nhau, như chính đêm trung du phương Bắc năm nào, vẫn im lặng thật lâu, nhưng hình như cả hai đều hiểu đang nghĩ về điều gì... Vẫn là ông phá tan sự im lặng.
- Mỗi người lính đi qua chiến tranh đều mang một vết thương một nỗi buồn.
Tôi thở hắt ra, như đêm phương Bắc lập lại. Giọng ông trầm xuống:
- Vết thương dù lành nhưng vết sẹo không lành được, mỗi khi trái gió nó lại tấy lên. Nỗi buồn cũng khó xoá, dù thời gian có trôi qua, nó vẫn luôn ám ảnh trong cuộc đời. Tôi là con người của quá khứ, nửa đời chinh chiến mang trong mình nhiều vết thương nhiều nỗi buồn. Tôi còn mắc nợ cuộc đời nhiều lắm, nợ với người đã khuất, nợ với người còn sống, nợ với chính mình. Trong tôi cũng có thật nhiều mâu thuẫn mà tôi không giải quyết được, nó làm tôi vướng vất, đau khổ. Tuổi trẻ của tôi đã qua rồi. Tôi hiểu chân tình dành cho tôi lớn lắm. Chúng ta hãy giữ mãi tình cảm trân trọng, yêu quí nhau như hai người tri kỷ thuộc về hai thế hệ...
Dù có thể đoán trước được những gì ông sẽ nói, tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng. Trong tôi cứ trào lên những cảm xúc lẫn lộn tủi hờn, giận dỗi. Nhưng tôi không thể không nhận ra ông rất buồn, ánh mắt ông nói với tôi, ông không muốn nói những điều đó nhưng bắt buộc phải nói. Bản thân ông có những lời khác để